Tản văn

Phút lặng đón xuân sang

KỲ LAN 01/02/2025 10:00

Gạt bỏ những ưu phiền, những nuối tiếc còn đang dang dở của một năm cũ, ta tự nhủ với lòng mình hãy sống chậm lại, chờ một mùa xuân sang.

xuan-sang-don-tet-1.jpg
Về bên cha mẹ là mùa xuân

Những ngày cuối năm, tôi chợt nghe vẳng vẳng lời bài hát "Năm qua tôi đã làm gì" của nhạc sĩ Bùi Công Nam: “Giờ là lúc nhìn lại, xem một năm vừa trải qua/ Buồn vui thế nào, có giận hờn có thứ tha/... Thành công, thất bại chỉ là chuyện đã cũ thôi/ Đón chào năm mới”.

Những thanh âm của cả một năm ùa về như thước phim quay chậm trong tôi.

Những ngày cuối năm chất chứa trong lòng bao cảm xúc phức tạp khó tách thành tầng. Vui có, buồn có, tiếc nuối có, hạnh phúc có… Tầng tầng lớp lớp cảm xúc cứ ùa về lần lượt khiến trong lòng vấn vương như kẻ say tình, ngả nghiêng không muốn tỉnh.

Dù chúng ta có cứng rắn đến mấy, có gồng mình lên cỡ nào, nếu bắt gặp giai điệu bài hát trên đều sẽ khiến bạn chùng mình lại, một cảm giác lâng lâng, xao xuyến xâm chiếm tâm hồn. Và chúng ta bắt đầu với những giây phút nhớ về những gì đã đến trong năm qua.

Một năm bận rộn với bao công việc. Một năm chỉ có từ “deadline” thường trực. Chúng ta quay vòng, vật lộn với công việc, mục đích chính là mưu sinh. Và trong cái vòng xoáy của sinh tồn đó, chúng ta vô tình quên đi nhiều thứ. Quên đi nụ cười của bố mẹ.

Chúng ta có khi nào tĩnh và nhớ lại, nụ cười gần nhất mình được ngắm trên khuôn mặt của bố mẹ là khi nào?

Nhớ những ngày còn bé, dù cuộc sống khó khăn, bố mẹ chạy ăn từng bữa nhưng nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Chỉ một câu nói “Con yêu mẹ” hay “Mẹ ơi, mẹ xinh lắm, mẹ hiền nhất trên đời”… đã khiến mẹ tôi cười tít mắt. Hay khi tôi thường nũng nịu hỏi: “Bố ơi, bố có yêu con không?”, bố tôi thủng thẳng bảo “con gái rượu của bố, bố không yêu con thì yêu ai”. Rồi cả hai bố con cùng cười vang nhà.

Quên đi những cái ôm ấm áp. Bạn có bao giờ tự hỏi, bao lâu rồi mình không lao vào ôm chặt bố mẹ và nũng nịu nói vài câu yêu thương với đấng sinh thành. Dường như càng lớn, càng trưởng thành và càng có tuổi chúng ta càng tạo khoảng cách với chính bố mẹ và người thân. Không còn những câu nói yêu thương, cử chỉ ngọt ngào mà ngày còn thơ dại chúng ta hay nói ra.

Quên đi những bữa cơm với bố mẹ. Quên đi nụ cười của người thân. Đã bao lâu rồi chúng ta không còn cảm giác thư thái ngồi bên mâm cơm rau muống luộc, cá kho dưa, thịt đông… Ta vừa ăn vừa nũng nịu mẹ cha.

Vẫn nhớ, ngày bé chỉ mong đến cuối năm, trời lạnh là mẹ nấu món thịt đông, vừa mềm mịn, béo ngậy, ăn với cơm nóng hổi. Đúng là “món ăn nhớ lâu”, nhớ mãi đến tận bây giờ.

Và nỗi nhớ đến khát khao, đến cháy bỏng chính là một bữa cơm gia đình với đủ hương vị của tình thân.

Cuộc sống nơi phồn hoa đô thị, dòng người xe cộ ngược xuôi chen chúc khiến ta cứ quay cuồng với vòng xoáy nhộn nhịp đó. Để rồi những ký ức về miền quê yêu dấu, nơi có cánh đồng lúa vàng ruộm, có ao sen thơm nức mỗi mùa hạ, mùa thu. Rồi những vạt hành, tỏi, rau thơm, rau cải của mẹ trồng bên hiên nhà thơm lừng, xanh mướt mắt, được mẹ để dành cho những đứa con yêu dấu.

Những ngày cuối năm, là lúc để ta lắng đọng lại tâm hồn, chiêm nghiệm về một năm trôi qua và chợt giật mình vì cuộc sống thật khắc nghiệt đã kéo, đẩy xô chúng ta vào một vòng xoáy của sự bận rộn, của cơm áo gạo tiền để chợt quên đi những dấu yêu xưa. Những ngày cuối năm thực sự giá trị vì đã kéo ta trở về với miền nhớ, gạt bỏ lớp bụi thời gian phủ lên những điều dễ trôi vào quên lãng.

Những cơn gió lạnh ùa về dồn dập, mùa đông hiện hữu một cách rõ nét. Bầu trời xam xám, cây cối tạm xa những chiếc lá vàng để đón chờ mầm non xuân sắc. Gạt bỏ những ưu phiền, những nuối tiếc còn dang dở của một năm cũ, ta nhận ra đã bỏ lỡ bao điều tốt đẹp. Tự nhủ với lòng mình hãy sống chậm lại, sống cho bản thân, cho gia đình.

Hãy về với mẹ cha để được ăn những bữa cơm sum vầy. Hãy tranh thủ đón nhận những nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt hằn sâu nhiều vết thời gian của cha mẹ. Chỉ nghĩ đến vậy thôi, đã thấy xuân ngập tràn.

KỲ LAN