Hương sen vương vấn không làm vơi đi được lo lắng của Nhã về mối tình với Bát. Suy nghĩ cứ lẩn khuất khiến chị hoang mang.
Nhã trở về phòng trọ còn chưa hết bàng hoàng. Vụ án mạng xảy ra ngay trước cổng công ty. Người ta xì xào rằng do ghen tuông mù quáng mà thành. Người ta chụp ảnh đăng Facebook câu like. Người ta chửi rủa. Tai Nhã cứ ù đi, lạnh ngắt. Nạn nhân bị sát hại lúc đi ngay cạnh Nhã, vệt máu bạn văng ra đã khô trên lớp áo công nhân dày cộp.
*
Bát cầm bó hoa sen trắng, dùng chân đạp nhẹ cho cánh cổng sắt hoen gỉ nhà Nhã mở ra, tay gõ cửa liên tục. Lổm ngổm bò dậy trong cơn ngái ngủ, Nhã mở cửa ra còn chưa kịp hỏi gì đã thấy Bát ập vào mình ngấu nghiến. Cơ thể vạm vỡ của Bát như tảng đá đè lên cơ thể gầy gò của Nhã. Chị thở hổn hển và chỉ còn có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng rực phả ra trên da thịt của mình. Nhã bỗng nhiên rùng mình khi cảm nhận được vật gì đó trên cơ thể Bát vừa cọ vào người mình. Chị dùng hết sức đẩy mạnh anh ra rồi nhìn chằm chằm vào thắt lưng Bát hỏi:
- Anh giấu cái gì trong người vậy?
- Chán thế! Đang định tạo bất ngờ thế mà bị em phát hiện ra. Tèn! Tén! Ten!
Bát rút từ lưng quần ra một chiếc hộp màu nhung đỏ, Nhã thở phào nhẹ nhõm. Đó là một hộp quà. Thì lần nào gặp nhau Bát chẳng tặng quà. Khi thì kỷ niệm ngày quen nhau, lúc thì nhân dịp này nhân dịp kia. Có khi ngày Tết thiếu nhi Nhã cũng có quà. Bình thường lúc quấn lấy nhau Nhã chẳng còn để tâm đến bất cứ thứ gì.
Bát máu xấu, mới gần bốn mươi tóc đã bạc nửa đầu. Nhưng chớ thấy thế mà tưởng già, lần nào gặp nhau Bát cũng vắt Nhã cạn kiệt như bã mía. Thì tại ở xa nhau mà, mỗi người một thành phố. Đã vậy cái giống vội vàng, gấp gáp thường mãnh liệt. Bát nói thế lúc rúc sâu vào ngực Nhã.
Bát lấy chiếc bình gốm cũ Nhã để dưới gầm bàn, cắm sen vào đó. Hoa chỉ hiện diện trong căn phòng này khi Bát đến. Mùa nào hoa đấy, Bát mua ngay của chị bán hoa đứng ở đầu đường. Bát cắm hoa rất đẹp. Có khi chẳng cần bình, một chiếc cốc thuỷ tinh vài chiếc lá xanh hái ngoài vườn, thêm vài bông hoa là thành một tác phẩm nghệ thuật, thật chứ chẳng đùa. Bát bảo:
- Anh giống mẹ. Lúc mẹ còn sống, nhà nghèo lắm, thiếu thốn đủ thứ nhưng chẳng bao giờ nhà thiếu sắc hoa. Mẹ trồng đủ loại hoa. Cứ chỗ đất nào trống là trồng.
- Em ở đây đất đâu mà trồng. Có trồng trong chậu nhỏ, thì ngày làm tăng ca từ sáng tới tối mịt mới về, người héo khô mệt không sức tắm nữa là hoa. Mua hoa thì em tiếc tiền lắm. Để tiền đó mua sữa cho tụi nhỏ.
- Đôi khi cũng phải tử tế với chính bản thân mình chứ em. Mà phụ nữ không cần phải lo tiền mua hoa. Việc đó nhẹ hều cứ để đàn ông tụi anh gánh vác.
Bát nói thế rồi cắn thật đau vào môi Nhã. Bát nói rồi “ngoan thì cái gì cũng có”. Đàn bà đã qua một đời chồng, nhan sắc cũng tầm thường như Nhã còn mong gì hơn tình yêu nuông chiều mà Bát dành cho mình. Nhã có gì mà phải đắn đo, cứ cuồng nhiệt mà yêu để hồi sinh từng nơ ron thần kinh đang héo hắt. Ấy vậy nhưng lần này Bát nhận ra trong cái ôm của người tình có sự e dè. Trong phút đắm đuối có điều gì lưỡng lự.
- Em làm sao vậy? Hình như em không vui?
- Vui chứ. Anh đến là em vui.
Lúc Bát vòng sợi dây chuyền qua cổ Nhã, chị thấy nhồn nhột trong lòng. Nếu ngay lúc này, Bát chỉ cần xiết chặt sợi dây chắc là Nhã chẳng thể nào phản kháng. Nếu phản kháng thì sao nhỉ? Bàn tay thô ráp kia sẽ ghì Nhã xuống, bóp mạnh vào cổ cho đến khi ngừng thở. Hoặc Bát sẽ rút trong người ra một con dao sắc nhọn, đâm liên tục vào ngực Nhã. Nhã sẽ giãy giụa rồi chết trong vũng máu mà chẳng kịp cầu cứu bất cứ ai. Ngày mai trên mặt báo có tên Nhã viết tắt, bức ảnh cũng sẽ được làm mờ cho đỡ sợ. Trên các trang mạng xã hội hàng loạt dòng tít giật gân khiến người khác bấm vào: Nơi lạnh nhất lúc này là xóm trọ phố Gạo Lũa. Người đàn ông ra tay giết người tình trong nhà trọ … Nghĩ đến thôi Nhã đã thấy rùng mình.
- Sao dạo này em xanh xao thế? Hai mắt thâm quầng lại. Em bị mất ngủ à?
- Thỉnh thoảng em cũng mất ngủ vì lũ mèo hoang. Chúng kêu lên ma mị.
- Ngủ một mình chắc là em sợ lắm. Tối nay cứ yên tâm ôm anh mà ngủ.
Nhã không dám kể với Bát chuyện mình thường gặp ác mộng mỗi đêm. Chị không muốn để đàn ông nhìn thấu được tâm can và những nỗi sợ hãi của mình. Biết đâu sẽ có ngày anh ta dùng chính điểm yếu ấy để đe doạ hoặc trả thù mình. Mỗi gã đàn ông cuồng yêu đều sẽ giấu trong tim một con dao sắc nhọn. Như cách Bát đã vài lần thể hiện chủ quyền bằng câu nói: “Thằng nào dám léng phéng lại gần em, anh chém chết”. Đôi lông mày rậm như sâu róm xếch lên dữ tợn. Đôi mắt hình xăm Quan Công của Bát đang nhìn Nhã chằm chằm. Thỉnh thoảng Bát hay nằm xoay người về phía cửa sổ, Nhã thấy trên lưng anh có một vết sẹo dài nổi lên như con rết. Nếu dùng tay sờ lên cơ thể, Bát còn thấy nhiều vết sẹo khác được che đậy bằng các hình xăm. “Đàn ông mà, có vài vết chém trên người đã sao”. Nhã tự hỏi không biết Bát có để lại vết sẹo nào trên thân thể người khác hay không?
Nhã là người đàn bà đã qua một đời chồng, vật lộn mưu sinh giữa phố, cóp nhặt từng đồng tiền gửi về quê nuôi con. Bát xuất hiện đúng lúc Nhã thèm được bấu víu vào một người đàn ông nào đó. Bát cho Nhã cảm giác được bao bọc, nuông chiều. Dù chị không hiểu nhiều về anh, ngay cả quê quán cũng chỉ là một địa danh mơ hồ trong trí nhớ. Nhã chỉ ở đây, trong căn nhà trọ này chờ đợi. Khi Bát bước ra khỏi đây, hai người thuộc về hai thế giới. Bát là dân làm ăn buôn bán, anh đi suốt. Thỉnh thoảng ghé qua thành phố vùi vào nhau cháy bỏng rồi lại rời đi. Nhã nhìn theo bóng lưng người đàn ông vừa đầu gối tay ấp với mình tan dần như bóng nắng chiều.
- Hay em đổi nhà trọ khác đi, anh trả tiền cho. Chỗ này vắng vẻ, đêm hôm chẳng may có trộm cướp khéo chết mất xác cũng không ai biết.
Trong đầu Nhã lại hiện ra hình ảnh người đàn bà nào đó nằm sõng soài trong căn phòng trọ. Bên cạnh là gã người tình vừa tự kết liễu cuộc đời mình sau khi đã đâm người yêu vài chục nhát dao. Những tin tức ấy mọc đầy trên mặt báo chờn vờn như bóng ma trong tâm trí Nhã.
Đâu đâu cũng thấy người ta mang vụ án mạng ở một quán trà sữa ra đùa. Em có biết vụ án mạng ở quán trà sữa không? Em có đi uống trà sữa với anh không? Tình yêu thật đáng sợ. Biết bao nhiêu cô gái rùng mình, muốn độc thân cho khoẻ. Thà cô đơn còn hơn yêu nhầm kẻ điên cuồng. Tại sao lại lắm kẻ điên cuồng đến thế? Đó không hẳn là một căn bệnh hoang tưởng ghen tuông từng khiến nhiều người đàn ông trên thế giới giết vợ. Mà Nhã tưởng như nó là một thứ virus có thể lan truyền qua mạng xã hội.
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Em khó thở.
Gỡ tay Bát đang ôm vòng qua cổ mình ra, Nhã cố gắng để những lo sợ, bất an không lan ra bám chặt trong tâm trí của mình. Chị hát khe khẽ một bài hát về lòng mẹ. Bát biết người đàn bà của mình đang nhung nhớ các con. Anh bảo:
- Hay em đón các con lên đây sống. Anh sẽ lo một ngôi nhà rộng rãi hơn cho mấy mẹ con.
- Các con ở quê với ông bà cũng tốt. Em ở đây công việc bận, chẳng có thời gian quan tâm đến chúng.
Nhã nhớ đến con và bố mẹ già ở quê, chị bỗng nhiên lo sợ. Nhà Nhã nghèo, bố mẹ sinh được mình chị. Giờ ông bà đều đã gần bảy mươi, nhẽ ra được nghỉ ngơi nhưng đằng này vẫn phải làm đồng lại trông thêm cháu ngoại.
Bát đã ngủ say. Nghe tiếng thở đều đều của anh Nhã mới dám quay mặt lại. Chị ngắm khuôn mặt người đàn ông mình yêu, lòng tự hỏi sao lúc ngủ trông anh cũng dữ dằn. Điện thoại Bát rung lên, Nhã nhìn thấy tin nhắn hiện lên trên màn hình. “Nếu bên đó không chịu thanh toán đúng hẹn, anh cứ để em dạy cho nó một bài học xương máu”. Nhã vội để điện thoại vào chỗ cũ, qua ánh đèn ngủ vàng vọt chị ngắm một lần nữa khuôn mặt Bát. Chị tự hỏi anh đã bao giờ đối xử không tốt với mình chưa? Mình đã bao giờ thấy anh làm hại một ai đó hay chưa? Lần đầu tiên gặp Bát là lúc hỏng xe ở giữa đường, lúc ngồi chờ vá săm chị thấy anh lảo đảo bước ra từ quán nhậu. Chắc nghe tiếng lục đục phát ra từ mấy thùng rác bên cạnh, anh mở ra, một chú chó gầy gò hoảng sợ chạy nép vào một góc rồi sủa lên mấy tiếng.
Chủ quán thò ra bảo: “Chó hoang đó, đừng có động vào, nhỡ nó cắn cho lại khổ. Không có ai lại gần được nó đâu”. Ấy thế mà bằng mấy cái vẫy tay nhẹ nhàng Bát đã ôm được con chó tội nghiệp vào lòng. Người đàn ông này ngay đến cả con chó còn thấy tin cậy mà tại sao bỗng nhiên Nhã cứ hoài nghi? Hay là vì Nhã yêu thương chưa đủ? Nhã thiếp đi trong cơn mỏi mệt.
*
Nhã thấy mình bị ai đó bóp cổ từ phía sau. Bàn tay rắn chắc càng ngày càng siết mạnh khiến chị không thở nổi. Nhã giãy giụa, ú ớ kêu cứu. Nhưng lời kêu cứu không thể bật ra. Hai mắt Nhã trợn trừng, đuội đi, tắt lịm. Giật mình tỉnh dậy, hoá ra là bàn tay nặng trịch của Bát gác qua cổ Nhã. Sáng dậy Bát nói có chuyện gấp cần phải đi. Trong lúc là quần áo cho anh, Nhã hỏi:
- Dạo này anh hay đọc tin tức trên mạng không? Sao ngày càng lắm vụ chồng giết vợ, đàn ông giết nhân tình thế nhỉ?
- Em đọc mấy tin tức ấy làm gì. Sống thương nhau còn không hết nữa là…
*
Nhã ngồi yên lặng rất lâu sau khi nhìn bóng Bát khuất dần. Đoán Bát đã lên xe rời khỏi thành phố Nhã mới nhắn cho anh một dòng tin: “Mình chia tay đi”.
Dòng tin gửi đi nhưng Nhã như thấy chính mình mới là người vừa rút ra hung khí. Đó là một con dao được rút ra từ trong trái tim đầy rẫy hoài nghi. Điện thoại reo liên tục, Nhã không bắt máy. Chị đau đớn gục xuống chiếc bàn gỗ mà sáng nay Bát vừa sửa lại cho chắc chắn. Những bông sen Bát cắm đã bắt đầu tàn, từng cánh trắng rơi lả tả trên bàn. Chỉ có hương sen là vẫn còn vương vấn căn phòng. Nó nhắc cho Nhã biết hương còn đan trong kẽ tay của người cắm hoa sen.
Hương sen tinh khiết ấy như một phép lành, chợt khiến người đàn bà tỉnh ngộ. Nhã từ từ ngẩng mặt, nhìn xung quanh căn phòng không chỗ nào là không có hình bóng của Bát. Chị đặt tay lên lồng ngực của mình, tuyệt nhiên không còn thấy một vết sẹo nào nơi "hung khí" vừa mới rút ra. Chỉ còn hiện hữu một tình yêu.
Nhã không muốn yêu thương cũng đẹp và mỏng manh như một làn hương. Bất giác chị nghe thấy những bước chân quen thuộc như gấp gáp, vội vàng. Có lẽ nào…?
Nhã vùng dậy mở toang cánh cửa, hạnh phúc vỡ òa, ùa vào lòng chị.
VŨ THỊ HUYỀN TRANG